Bài thứ
1187 : SAO ĐẾN HÔM NAY
Sao đến hôm nay
Tim ta chưa phai
Ngày tháng ban đầu
Cùng nhau đắm say
Tràn trong đôi mắt
Lòng đau quặn thắt
Nghe tiếng chia tay
Tối đường tương lai
Chìm sâu mơ ước
Một đời bên nhau
Kề vai sánh bước
Đến khi bạc đầu
Cuộc tình đổi ngôi
Men đắng trên môi
Thở dài than oán
Giây phút đơn côi
Sao đến hôm nay
Như nghe đâu đây
Lời nói hôm nào
Là không mất nhau
180110
Ns NNH phổ nhạc
Ta nghe tim rên siết
từng đêm vắng cô đơn
suốt mười năm mải
miết
giấc ngủ luôn chập
chờn
hình ảnh phút chia
tay
như số phận an bài
vì ở trong tiền
kiếp
hẹn gần khoảnh khắc
thôi
Tâm sự gửi vào thơ
an ủi rằng như mơ
cho đời là ảo ảnh
để hồn không chơ vơ
Ta tập lòng thanh
thản
theo ngày tháng trôi
qua
dù soi gương thấy
dáng
hao mòn tóc bạc pha
Không còn mong gì
nữa
bóng hoàng hôn dần
dà
màn đêm sẽ trùm
phủ
trần gian nhiều xót
xa
190110
Bài thứ 1189 : BỖNG NGHE
Ta bỗng nghe trong
nắng
Tiếng gào khua biển
đêm
Không một ngày yên
lặng
Kêu nỗi nhớ nằm im
Ta bỗng nghe trong
mưa
Từng đợt sóng vỗ
đưa
Lạ lùng trời đất
đổi
Sương tỏa lan gió
lùa
Bên song cửa lênh
đênh
Những áng mây gập
ghềnh
Mùa xuân chưa về
đến
Nên Đông vẫn tung
hoành
Vòng tay tình đâu
mất
Hạnh phúc siêng năng
đi
Triền miên trăng mờ
khuất
Trên sườn dốc chia
ly
Ta bỗng nghe tiếng
bước
cơn đau như vội tan
Trời quê mẹ phía
trước
Mùi lúa thơm nồng
nàn
200110
Bài thứ 1190 : TIẾNG XUÂN
RỘN RÀNG
Rộn ràng nghe tiếng
xuân về
Nước non xanh biếc
bốn bề
trong mơ
từng đàn chim én
lẳng lơ
trên trời quê mẹ bây
giờ đang vui
Bờ tre khóm trúc
chưa nguôi
trai làng thôn nữ
chẳng vùi
nhớ nhung
từng đêm dưới ánh
trăng rằm
có đôi lứa dẫn đi
tìm xe duyên
cầu xin hạnh phúc
còn nguyên
đừng như mây khói
trên triền
núi cao
sương mù chìm lắng
nơi đâu
khoan về cho nắng
giữ màu vàng tươi
cánh đồng lúa trải
khắp nơi
mùi thơm lan tỏa
đất trời
quê hương
bình minh chào đón
yêu thương
vẹn tình vẹn nghĩa
chung đường hướng đi
Rộn ràng nghe tiếng
xuân thì
trong câu lời chúc
có gì
khát khao
bước chân lang bạt
sớm mau
xoay vòng quay lại
điểm đầu nguồn xưa
210110
Ns NNH
phổ nhạc
Tưởng tượng mai tan
tác
Và cuồng phong không
còn
Xé tung màn hiu hắt
Trong đôi mắt trẻ con
Tràn trụa đầy nước
mắt
Ngàn câu ước héo
hon
Gọi giục về lòng
đất
Chụp úp bóng hoàng
hôn
Tưởng tượng bao mầm
sống
Hết bi thương cuộc
đời
Vẫy vùng tung biển
động
Khổ đau ùa ra khơi
Vút lên trời lấp
trống
Khoảng không gian rã
rời
Ánh bình minh chói
lộng
Tiếng reo mừng không
vơi
Đóa hoa môi rợp mở
Cung đàn trổi tuyệt
vời
Giấc chiêm bao cứ
ngỡ
Thiên đàng ở khắp
nơi
220110
Bài thứ
1192 : TRÊN ĐỈNH TÌNH CA
Rộn ràng trong nỗi
nhớ
bóng kiêu sa lao xao
hồn soi gương mắc
cỡ
thuyền xưa ghé bến
nào
Trái tim tăng nhịp
đập
mỗi lần nghe đam mê
xới đào ngọt lịm
lấp
mong quá khứ hiện
về
Bẻ ưu phiền đơm trổ
trên cây nhánh cuộc
đời
cho tan đi đau khổ
vấn vương ngày ra
khơi
Nắng mai hồng ló
dạng
lờ mờ xuân mượt mà
reo vui chào mừng
sáng
trên đỉnh núi tình
ca
Rộn ràng nghe tiếng
hát
bốn phương vang dội
trời
niềm tin loang bát
ngát
trong lòng hết chơi
vơi
240110
Bài thứ
1193 : KHI NÀO
Họa bài Tái cố hương của TH Cao Thiếu
Lang
Không hiểu vì sao
có đoạn trường
Cuộc đời toàn lắm
cảnh tang thương
Vui thì hiếm được
buồn luôn đến
Muốn lãng quên đi
những luyến vương
Quanh quẩn trong tâm
hồn nhung nhớ
Bám theo kiếp người
phận tha hương
khi nào về hết nơi
quê cũ
Vĩnh cửu không còn
lạc viễn phương
230110
TÁI CỐ HƯƠNG
Một
chuyến về quê lắm đoạn trường
Buồn
vui lẫn lộn với đau thương
Khi
mừng sum họp lòng xao xuyến
Lúc
tủi chia ly dạ vấn vương
Cảnh
cũ hoàn toàn thay đổi sắc
Người
xưa hầu hết tách ly hương
Giang
hồ trở bước đời phiêu lãng
Ghi
lại thâm tình chốn viễn phương
Cao Thiếu LANG
(
Edmonton 20-01-2010
|
Bài thứ
1194 : TÌNH CA
Luôn xôn xao nỗi nhớ
Dấu yêu xưa thuở nào
Dù cuộc tình dang dỡ
Người yêu về nơi đâu
Tâm tư tìm dĩ vãng
Tiếng thương vang một thời
Đôi khi muốn quên lãng
Bên dòng đời cơ ngơi
Trổ đơm màu hương sắc
Trái tim yêu nồng nàn
Xa xưa nào biết khổ
Tuổi thanh xuân vừa sang
240110
Bài thứ
1195 : Ý NGHĨA CUỘC ĐỜI
Cuộc đời ý nghĩa
khi tình say đắm
Bao khát vọng tô
đậm
nét yêu thương
Giữa khung trời mênh
mông
những luyến vương
Lòng ấm áp
vô lường mùi hương
ái
Cuộc đời đau khổ
khi tình ngang trái
có còn đâu mộng
trải
thác tuôn mơ
Giọt lệ cay
trên đôi môi phai mờ
Màu son thắm
lập lờ trong ánh
mắt
Cuộc đời ý nghĩa
khi duyên thắt chặt
đường tương lai
dào dạt nắng bình
minh
trổi cung đàn
ngân vang nhịp tươi
xinh
Tha thướt tỏa
dáng hình hoa bướm
lượn
Cuộc đời sầu
khi tình lâm nghiệp
chướng
tổ uyên ương
rẽ hướng nhớ nhung nhau
Đời riêng biệt
thì thấy có vui đâu
Mang nuối tiếc,
một bầu tâm sự
chứa
250110
Bài thứ
1196 : BÓNG QUÊ
Lạc bước đến đây
tự lúc nào
Buồn mang tâm sự
biết ai trao
vẫn mây
vẫn gió
và mưa xuống
mà chẳng cuốn trôi
hết lệ trào
hình bóng quê
cách nửa địa cầu
nhớ nhung làm màu
tóc phai mau
thiết tha mong có
ngày quay lại
chốn cũ
ngày xưa
nhận đớn đau
Tiếng võng trưa hè
nay đã tắt
Hồn nhiên ánh mắt
trẻ con thơ
Mỗi lần xuân đến
mừng khôn xiết
Mong sáng đầu năm
từng phút giờ
260110
Bài thứ 1197 : BÓNG LẺ
HOÀNG HÔN
Trên tay còn đọng
xanh xao
Lạnh run khao khát
nơi nào chỡ che
Đêm thâu huyền ảo
vuốt ve
Xác thân héo úa
khắc khe ước tàn
Nắng trong làn khói
lang thang
Muôn trùng ánh mắt
ngỡ ngàng đợi mong
Nhịp cầu nối lại
bờ sông
Cắt chia từ thuở
giống dòng bôn ba
Tháng năm xưa rã tan
ra
Chim bay bốn hướng
xót xa chẳng dừng
Lệ sầu như biển
không ngưng
Núi tình cô quạnh,
dửng dưng mặt trời
Hoàng hôn bóng lẻ
chơi vơi
Chất chồng cay đắng
cuộc đời viễn phương
Dấu chân in mãi con
đường
Ngắn dài, đêm sáng,
náu nương ngút ngàn
270110
Bài thứ 1198 : GIỌT LỆ ĐƠN
CÔI
Mình nghe còn nợ
lối về
Núi sông thăm thẳm
não nề trái tim
Ắp đầy giấc mộng
mơ tìm
Xa xưa nỗi nhớ chưa
yên bao giờ
Sương khuya lạnh lẽo
bơ vơ
Tương lai vẫn trú
mịt mờ hoang vu
Mùa thu tiếp nối
mùa thu
Đơn côi giọt lệ
ngục tù tâm tư
Vết thương loang lỡ
hoài ư?
Sao không kết lại
bóp nhừ thái dương
Tiến lên muôn bước
dặm trường
Đem về gót ngọc,
tình thương muôn loài
Một lần hờ hững
rã rời
Vào rừng ra biển
kiếm nơi thiên đàng
Chiếc còng còn
khóa than van
Muôn lời réo gọi
mênh mang nội tình
280110
Bài thứ 1199 : MỪNG XUÂN
Mùa xuân muôn nơi
tươi thắm
Ngàn hoa phô trương
hương sắc
Chào mừng muôn chim
hót không vơi
Dù là bay đi khắp
phương trời
Lòng luôn yêu thương
ôm nhung nhớ
Tình quê hương ly tan
trưa hôm đó
Ngàn lời thơ tuôn ra
chúc cho nhau
Nồng nàn hoa ươm
nắng khoe màu
Mùa xuân chôn sâu bao
cay đắng
Và phai thương đau
đem vào đời
Dù hôm nay mang thân
nương náu
Mừng xuân trên đôi
môi người cười
Đường khuya sương
buông rơi gió lạnh
Màn đêm bao la lên
ánh đèn
Cùng trăng thanh muôn
sao lấp lánh
Hòa theo cơn vui xuân
khắp miền
290110
Bài thứ 1200 : NĂM MỚI BƯỚC SANG
Họa bài
Năm Canh Dần của TH Nguyên Hà
Năm mới bước sang
đời đổi thay
Không còn lặn lội
vác thân cày
Tuổi đời chồng
chất hao mòn sức
Sáu bó rưởi rồi
đúng buổi nay
Từ lúc ra đi thân
lữ thứ
Mong sao hậu kiếp
chẳng còn vay
Nợ thương, nợ nhớ,
hay gì đó...
Trả hết đời này nỗi
đắng cay
Chẳng khác nào làm
thân ngựa trâu
Lửa gian nan cháy
thắp khô dầu
Tâm hồn cằn cổi
dần xơ xác
Hình bóng quê nhà
khắc ghi sâu
Trong trái tim ắp
đầy kỷ niệm
Bên đường đời muôn
nỗi u sầu
Muốn làm khô héo
cành hoa ước
Như thuở hồn nhiên
tuổi mộng đầu
290110
NĂM CANH DẦN
(Trâu đi…Cọp lại trở về) Trâu vừa mãn nhiệm, Cọp lên thay Ách nọ mang theo lẫn chiếc cày Cơ nghiệp ngàn đời Trâu vẫn giữ Tiếng thơm muôn thuở ấy xưa nay Nắng mưa chẳng quản thân trần trụi Sớm tối đâu nề nợ trả vay Suy gẫm nhân tình cùng thế sự Non xanh nào biết kiếp chua cay ! Chua cay phận bạc kiếp ngựa trâu Sáng nắng, chiều mưa lắm dãi dầu Lưng bụng cỏ khô nơi ruộng cạn Trầy vai đẫm ướt chốn đồng sâu Lằn roi chẳng chút thương tình nghĩa Mỏi gối đành quên, nuốt hận sầu !! Khét tiếng Sơn Lâm loài Hổ Báo Thử xem năm cọp lập công đầu ? Nguyên Hà |
Bài thứ
1201 : NỖI ĐAU MIÊN TRƯỜNG
Nỗi đau không thoát
khỏi cuộc đời
Nỗi đau không thoát
khỏi mặt người
Phải làm sao hết
những giọt đắng
Mãi nằm trong mắt
đuổi nụ cười
Vầng trăng đến khi
nào ngưng khuyết
Vì sao trốn trong
làn mây bay
Và mưa gió thôi đùa
nhau nữa
Để trần gian lắm
cảnh đọa đày
Nỗi vui thay thế dở
nụ sầu
Ở trong tâm muốn
những nhiệm mầu
Chẳng còn nghe
tiếng của mọi giống
Mỗi lần đêm đến
trĩu nặng đầu
Từng cơn sóng vang
gào hiu hắt
Hoàng hôn khuất chân
trời xa xa
Đàn chim én chưa về
đâu thấy
Cảnh mừng xuân đến
trổ mượt mà
Nở muôn hoa sắc tỏa
tuyệt vời
Mỏi mong non nước
trở rạng ngời
Mở đường tươi sáng
đã bị tắt
Thuở nào ly tán
khổ tận trời
300110
Bài thứ 1202 : HOANG PHẾ
Tâm hồn nào bất
hạnh
Không có được niềm
vui
Lòng tin nào bấc
lụn
Chan chứa được ngày
mai
Quê người dung thân
ta
Quê mình sao ta xa
Muôn đời ôm cô liêu
Đâu còn ai thương yêu
Từng đêm về ta thức
Sầu đâng tràn cơn
đau
không ngừng nghe ray
rứt
Ta chờ mang bao lâu?
Mấy mươi năm hoang
phế
Vẫn còn vang tiếng
than
Đôi mắt chưa khô lệ
Ắp đầy nỗi gian nan
310110
Bài thứ
1203 : NHẤP NHÔ
Nhấp nhô sóng nước đã từ lâu
Đưa đẩy con thuyền trôi mãi sao
Bỏ lại một màu xanh nước biếc
Ôm dòng lưu lạc đến ngàn sau
Chuỗi sầu lộng giữa bóng trăng đêm
Muốn xé tối tăm trùm kín miền
Cổ tích non sông từ buổi ấy
Khó nghèo dày xéo nát con tim
Nồng say hương vị đã rời xa
Mãi mãi soi gương thấy lệ nhòa
Trong mắt muôn trùng ngọn lửa nổi
Đất trời không dứt trận mưa sa
Hắt hiu tha thiết của lời người
Mong mỏi ánh vàng
lan khắp nơi
Đẹp lối con đường
hoa hạnh phúc
Nhân sinh trang điểm
lại cho đời
010210
Bài thứ 1204 : BIỂN KHƠI
Vuột khỏi tầm tay
ta tưởng mơ
Đầy vơi ray rứt có
bao giờ
Tâm tư khắc khoải
cùng năm tháng
Hạnh phúc trăm năm
vỡ chẳng ngờ
Lác đác bên đường
chiếc lá rơi
Gót chân em dẫm lên
dòng đời
Thấy lòng ran rát
cay đôi mắt
Ngụp lặn linh hồn
nơi biển khơi
Từng cơn sóng vỗ
não nùng sao
Tình tự nín thinh
ta lúc nào
Thấp thoáng chân
trời em rực rỡ
Còn đây bóng tối
đang xôn xao
Tiếng lòng ta trổi
lạc âm thanh
Vô tận tiếng yêu
gọi bất thành
Trong trái tim ta
từng ấp ủ
Bóng hình thần
tượng đã bay nhanh
020210
Bài thứ 1205 : SÓNG TÌNH
Sóng tình vạt nắng
lung linh
Muôn chim rộn tiếng
bình minh rực trời
Ươm mơ đầy ắp mong
đời
Sắc hương tha thướt
tuyệt vời đường tơ
Dịu dàng tuôn tháo
vần thơ
Từ trong tâm não vô
bờ nhớ thương
Ngày đêm réo gọi vô
lường
Trong lòng khao khát
con đường trăm năm
Thuyền tình bến
đợi bao năm
Bâng khuâng tự hỏi
âm thầm từng đêm
Thức kêu mây gió
kiếm tìm
Đóa hoa hạnh phúc,
trái tim nồng nàn
Như đàn bướm lượn
vô vàn
Lá cành xao động
tỏa lan phấn hồng
Lâng lâng buổi sáng
mênh mông
Tâm hồn phơi phới
ngỡ lòng chưa nguôi
030210
Bài thứ 1206 : LẠNH LÙNG
Dại khờ đeo đuổi
niềm tin
Yêu thương cho lắm
rồi tình bay đi
Nguồn vui chưa cạn,
sầu bi
Chia tay biết nói
lời gì bớt đau
Đường đời nuôn vạn gai
sầu
Duyên vào cửa trước
ngõ sau lỡ làng
Trăng lên tâm sự miên
man
Hỏi đêm sao mãi
buông màn sương rơi
Nhân gian than trách
đủ lời
Vì tim còn khắc
bóng người năm xưa
Ra đi võng nhớ đong
đưa
Dòng đời hiu quạnh,
gió mưa chẳng dừng
Dập vùi vườn mộng
không ngưng
Ngậm ngùi nghe thấy
dửng dưng đất trời
Tâm linh càng lúc
chơi vơi
Xoáy mòn tim óc
suốt đời hay sao?
040210
Bài thứ 1207 : TRỞ LẠI ĐƯỜNG XƯA
Ngoảnh mặt làm ngơ cất
tình đầu
Ngoảnh mặt làm ngơ biến tình sầu
Hy vọng mai đây hết khờ dại
đã trọn niềm tin quá rồi đau
Phản bội tình yêu lúc nồng nàn
Phản bội tình yêu đứt đường đời
Duyên phận trăm năm nuốt lời ước
Chẳng vẹn cùng nhau đến tàn hơi
Từng sợi nhớ thương thắt chặt quá
Trái tim yêu rên rỉ không ngừng
Giữa khí trời mùa đông buốt giá
Mong mỏi bao giờ thôi dửng dưng
Trở lại đường xưa nắng vàng trời
Trở lại đường xưa kiếm tìm người
Mong đợi mưa giông gió tàn tạ
Sẽ nhận niềm vui lấp buồn rơi
050210
Ngoảnh mặt làm ngơ biến tình sầu
Hy vọng mai đây hết khờ dại
đã trọn niềm tin quá rồi đau
Phản bội tình yêu lúc nồng nàn
Phản bội tình yêu đứt đường đời
Duyên phận trăm năm nuốt lời ước
Chẳng vẹn cùng nhau đến tàn hơi
Từng sợi nhớ thương thắt chặt quá
Trái tim yêu rên rỉ không ngừng
Giữa khí trời mùa đông buốt giá
Mong mỏi bao giờ thôi dửng dưng
Trở lại đường xưa nắng vàng trời
Trở lại đường xưa kiếm tìm người
Mong đợi mưa giông gió tàn tạ
Sẽ nhận niềm vui lấp buồn rơi
050210
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire